top of page

Bí mật của con

Con có ổn không?

Bác Marvin hỏi, và bác thật lòng muốn biết. Một đứa trẻ luôn cảm nhận được sự thành tâm của người đối diện.

Năm đó, Marc Brackett, nay là Giám đốc Trung tâm Trí thông minh cảm xúc của Đại học Yale, chỉ là cậu bé 12 tuổi. Lần đầu tiên trong đời, ai đó thực sự muốn hiểu về tâm tư của cậu bằng cả sự chân thành. Lần đầu tiên, cậu bé cảm thấy muốn chia sẻ suy nghĩ của bản thân nhiều hơn là câu:

Dạ, con bình thường.

Thực sự thì cậu bé Marc không hề ổn chút nào. Tại cái giây phút mà bác Marvin hỏi cậu câu hỏi trên, cậu cảm thấy như mình vừa được trao cho một cái quyền hiếm có - quyền được nói ra sự thật, những cảm xúc thật, và cả những câu chuyện thật:

Con không có đứa bạn nào...Con dở các môn thể thao…Con mập, và chẳng ai ở trường muốn chơi với con cả.

Vô hình.


Đó là cảm giác mà cậu bé Marc ngày đó luôn có khi ở cạnh những người lớn khác, kể cả với bố mẹ mình. Nhưng mọi thứ thật khác khi cậu ở cạnh bác Marvin.


Đó là câu chuyện của Marc ở một đất nước có nền giáo dục tiên tiến. Nhưng chúng ta có thấy Marc ở trong hình hài là một học sinh châu Á, học lực chỉ tiên tiến, kém thể lực, ít nói, và cũng chẳng có gì “nổi bật” trong mắt các thầy cô, cũng như cha mẹ và họ hàng?





Toàn bộ cuộc đời của Marc như bước sang một trang mới, kể từ khi nhận được câu hỏi tưởng chừng đơn giản đó. Marc viết trong cuốn sách mới xuất bản của ông, Permission to Feel (tạm dịch: Quyền được có cảm xúc).


Điểm quan trọng nhất là cái cách mà bác hỏi tôi - chứ không chỉ là bản thân câu hỏi đó. Bác không hề phán xét những cảm xúc của tôi. Bác chỉ ở đó, thực sự muốn lắng nghe tất cả và bất cứ thứ gì mà tôi tỉ tê, với tất cả sự cởi mởcảm thông.